mang theo cục cưng chơi game
Trong đó, Cục đề nghị áp dụng áp giá sàn, mức giá tối thiểu bằng 20% mức giá tối đa quy định. Đề xuất áp sàn vé máy bay từ 320.000 đồng/chiều trong 1 năm. Cụ thể, với các đường bay dưới 500 km, mức giá tối thiểu đề nghị áp dụng với nhóm đường bay phát triển
Việc không có dấu vân tay vừa là một điều độc lạ, khác biệt nhưng cũng mang lại nhiều bất tiện. Câu chuyện về những người đàn ông trong gia đình dòng họ Sarker này là một ví dụ dở khóc dở cười trong thời công nghệ này.
Game cung cấp 4 mùa trồng trọt, theo đó các loại rau quả chỉ gieo được trong 1 hoặc vài mùa nhất định, không đúng mùa nó sẽ bị mờ đi khiến bạn không gieo được. Cây ăn trái cũng cho quả theo mùa, không đúng mùa cây không có quả.
Cùng đọc truyện Con Thỏ 'Bắt Nạt' Cỏ Gần Hang của tác giả Ức Cẩm tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website. Thể loại: Hiện đại Mẹ của Tiêu Thỏ luôn có một ước nguyện: Tương lai con gái có thể trưởng thành giống như Thỏ Ngọc tinh, cưới một gã Đường Tạm Tạng trắng nõn nà
Nhiều người trẻ "chết chìm" với kiểu "kiếm 10 tiêu 11" (Ảnh minh họa: Auscapade). Tương tự, Hà Anh (26 tuổi, làm việc tại TPHCM) không có kế hoạch thu chi dẫn đến chuyện "làm 10 tiêu 11". Thu nhập quanh mức 20 triệu đồng/tháng, nhưng tài sản đáng giá nhất mà Hà Anh sở hữu
Site De Rencontre Non Payant Pour Les Hommes. Hai ngày sau, ở Diệp Lạc Các“Giờ lành đến.”“Nhất bái thiên địa.”“Nhị bái cao đường.”“Phu thê giao bái.”“Kết thúc.”“Diệp Lạc Các chủ, chúc mừng chúc mừng.” Nhan Phi mặc một thân lễ phục màu đỏ cười duyên đi Dĩnh lịch sự gật gật đầu, nhưng hoàn toàn không nhìn, cùng Tiếu Lăng Phong thảo luận gì đóNhan Phi không thèm để ý cười cười, nói “Em gái, chồng em có rất nhiều người mơ ước, nhất định phải quản hắn cho thật chặt nha!”Thu Dĩnh thốt ra, “Có nam không?”Nhan Phi sửng sốt, cười nói tiếp, “Đương nhiên là có, hôm nay tôi còn nghĩ y sẽ đến cướp dâu nha!”Hai mắt Thu Dĩnh toả sáng, muốn nói gì đó lại bị Diệp Lạc lôi đi.“Ha ha, Hòa Mạt muội muội, mai mốt đến chỗ tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ chỉ cho muội xem!”“Được.” Thu Dĩnh xoay người đáp ứng“Nhan môn chủ, xin đừng làm ô nhiễm phu nhân của chúng ta. [tác giả chậm rồi, Dĩnh Dĩnh của chúng ta đã sớm bị ô nhiễm = =].” Tiếu Lăng Phong nghiêm túc mở miệng“Ha ha, Tiếu Lăng Phong, cũng đến phiên anh nên lập gia đình rồi a! Chừng nào mở tiệc rượu nhớ gọi tôi a!” Nói xong, xoay người rời Lăng Phong cố gắng nén lửa giận, cũng vung tay áo rời nhìn bên kia.“Về sau đừng tiếp xúc nhiều với Nhan Phi.”Thu Dĩnh đang đắm chìm trong hưng phấn, Diệp Lạc bất thình lình nói làm cô phản ứng lại, “Vì sao?” cô ấy cũng không giống người xấu Lạc nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với câu hỏi của côThu Dĩnh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, đành phải đồng ý“Được rồi.”Lúc này, một chàng trai nhã nhặn đi đến, cười tủm tỉm bước nhẹ đến trước mặt họ, “Cung chúc hai người tân hôn vui vẻ, đầu bạc răng long.”Tư Thiên đi phía sau đáng lẽ phải chúc mừng Diệp Lạc lại bắt chuyện với cậu trai nhã nhặn kia, “A Sinh, chừng nào em mới chịu để ý đến anh vậy”“Tư môn chủ, chúng ta rất quen sao? Gọi tôi là Lạc môn chủ, cám ơn.” Mộc Lạc cười nhẹ, tạo nên khoảng cách giữa hai ngườiHai mắt Thu Dĩnh sáng ngời, có JQ.“A Sinh, em còn muốn giận đến khi nào!”“Hừ! Ai kêu anh không đẩy cô ta ra.”“Đó là vì khi đó cô ta ôm anh mà anh lại thấy em bất thình lình bước ra, liền ngạc nhiên, nhưng sau đó anh có đẩy cổ ra rồi nha.”“Muốn em không tức giận cũng được, anh gả qua đây.”“...Được.”Người bên Phong Vân Biên cùng lúc hô to “Không được a! Môn chủ!”Lam Hoè cười, “Làm tốt lắm! Môn chủ!”Chúng đam mĩ, “Ha ha ha a...”Mọi người còn lại, "Trời ạ, đây là thói đời gì đây!”Thu Dĩnh ở một bên ngửi được mùi ngon, vẻ mặt hưng phấn lộ rõ ra, Diệp Lạc thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lôi cô U ôm cục cưng đi về phía Thu Dĩnh, đằng sau còn có thêm sói bạc, “Dĩnh Dĩnh.”“Du Du, Lộ Lộ đâu?” Thu Dĩnh vươn tay ôm lấy bé.“Cục cưng vừa kêu đói, cậu đi lấy đồ ăn.”“Nga, bé yêu, có nhớ mama không?”“Có.” Nói xong, bé để lại một chút nước miếng trên mặt Thu Dĩnh“Vậy có nhớ ba không a?” Diệp Lạc xoa xoa hai má trắng nõn của bé.“Có.” Nói xong, lại in một chút nước miếng trên mặt Diệp bức tranh như vậy, nghiễm nhiên trở thành bức tranh gia đình hạnh phúc trong mắt mọi ngườiThu Thuỷ chạy đến, vừa vặn nhìn thấy“Ô - tôi cũng muốn lập gia đình.”Mộng U xem thường nhìn cô...
Trong tiệm trà sữa dành cho giới trẻ, gần cửa sổ có một cậu trai anh tuấn đang ngồi, chỉ thấy anh thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, có vẻ như đang đợi ai này, cánh cửa bằng thuỷ tinh của quán trà sữa được đẩy ra, đi vào là một cô gái điềm đạm, cô gái rất im lặng, hơi thở nhẹ nhàng mang theo chút khoan khoái mát Dĩnh từ ký túc xá trường chạy tới, khi nhận được điện thoại của bạn trai là lúc cô vừa tắm xong, nghe bạn trai có việc muốn nói, cô nhanh chóng lau khô đầu tóc ướt nhẹp, sau đó chạy nhanh tới tiệm trà sữa nàyThu Dĩnh đi đến trước mặt bạn trai, hỏi “Tống Văn, chuyện gì?”“Cái kia, Tiểu Dĩnh, chúng ta... Chia tay đi.”Thu Dĩnh trầm mặc nhìn bạn trai đang cúi đầu, sau đó bình tĩnh nói “Được.”Thu Dĩnh và Tống Văn quen từ một năm trước, lúc ấy cô đang đi báo danh, lần đầu thấy khuôn viên trường học to như vậy nên bị lạc đường, sau đó đụng phải Tống Văn, dưới sự trợ giúp của anh, cô tìm được nơi cần đến, sau đó lại trùng hợp gặp nhau trong trường, nói nói mấy câu, rồi từ từ tìm hiểu nhau. Khi Tống Văn nói muốn kết giao, vì có ấn tượng rất tốt với anh, cô mới đồng ý, ở chung rất tốt nên không nghĩ nhanh như thế đã chia tay, bây giờ ngẫm nghĩ lại, kỳ thật mỗi khi ở chung với Tống Văn, cô thường thấy thiếu gì đó, khi nghe được lời chia tay cũng không có cảm giác đau đớn lúc thất tình như người ta thường nói, lại cảm thấy như toàn thân được buông lỏng, như thoát được dây trói, nhưng dám đá tôi, hừ, nếu không phải có nhiều người ở đây dễ làm hỏng hình tượng của mình, tôi sẽ xông lên cho y một quyền, sau đó quăng cho y một câu, “Nhớ kỹ, là tiểu thư đây đá anh, không phải anh đá tôi”. Sau đó hiên ngang rời đến đây, Thu Dĩnh cười lạnh, nhìn biểu tình kinh ngạc của Tống Văn, nói “Như thế nào, rất kinh ngạc sao? Chắc anh không hiểu tại sao tôi lại đáp ứng dễ dàng vậy, tôi cũng không phải loại con gái hay khóc lóc, rồi cầu xin anh đừng chia tay linh tinh gì đó, cứ như vậy, tạm biệt.” Nói xong đứng dậy đi đến quầy. “Tiểu thư, chị cần gì sao?”“Hai ly trà sữa nguyên chất, cám ơn.”“Vâng, xin chờ một lát”...Thu Dĩnh cầm theo hai ly trà sữa về kí túc xá, nói với nhìn hai đứa bạn đang ngồi trên ghế “Lộ Lộ, Du Du, mình mua trà sữa nè.” Cô đặt ly trà sữa xuống, sau đó nằm sấp lên giường“Hừ, coi như ấy biết điều còn nhớ nên mua trà sữa về mời hai người đang bị mệt như tụi này.” Lục Lộ cầm trà sữa lên, ngoài miệng oán giận.“Sao vậy?” Mộng Tích Du thấy Thu Dĩnh khác thường, lo lắng hỏi.“Mình chia tay với Tống Văn rồi.” Bởi vì chôn mặt trong gối nên giọng nói nghe thoáng qua có chút rầu rĩ.“Phụt” Lục Lộ phun hết trà sữa ra, liếc qua Mộng Tích Du, sau đó mở miệng an ủi, “Dĩnh Dĩnh, trên đời nơi nào không có cỏ thơm, lần sau chúng ta tìm được một người tốt hơn cả Tống Văn.“Đúng vậy, Tống Văn không cần cậu là do y mù thôi.” Mộng Tích Du nói này, Thu Dĩnh nâng gương mặt thất tình không hề thương tâm lên, cười nói “Các cậu nghĩ mình đang buồn sao? Mình chỉ hơi mệt nên mới nằm sấp vậy thôi a”“Được lắm, em gái nhỏ, hại chị lo lắng em.” Lục Lộ nhận ra mình bị hố, nhảy lên giường chọc lét Thu Dĩnh“Ha ha... Dừng tay... Ha ha a... Du Du cứu mạng...” Thu Dĩnh tinh thần phấn chấn lộ ra ánh mắt cầu Tích Du buông tay tỏ vẻ bất Dĩnh thấy không được giúp đỡ, nhanh chóng xuất ra một chiêu TaeKwonDo ngăn cản chân Lục Lộ.“Hừ, tiểu thư đây không phát uy, bé nghĩ chị là hello kitty a?”Lục Lộ thấy cô có ý tứ phản kích, vội vàng lộ ra vẻ mặt hơi sợ, cầu xin tha thứ nói “A -, đừng chơi, đừng chơi.”Thu Dĩnh buông Lục Lộ ra để cô ngồi dậy rồi cầm lấy mũ giáp ở đầu giường nói “Mình muốn chơi một lát.”“Mình giải quyết xong trà sữa sẽ vào.” Mộng Tích Du lắc lắc trà sữa trên tay.“Uh – đây cũng vậy.”“Vậy khi nào các cậu vào nói với mình.” Nói xong Thu Dĩnh đội mũ giáp lên, liền thấy trước mắt tối lại, bắt đầu đi vào nơi log outThu Dĩnh đang chơi một game có tên là Tiêu Dao OL, đó là game online dựa trên nền văn hóa võ hiệp truyền thống của Trung Quốc, mức độ chân thật đạt tới 96%, Tiêu Dao tức là cuộc sống ưu du tự đắc, an nhàn tự tại. Cho nên trong game online này, muốn chơi thế nào cũng được, bạn có thể kinh doanh kiếm tiền, có thể tiếu ngạo giang hồ, cũng có thể trồng đủ các loại hoa hoa cỏ cỏ, còn có thể ngắm phong cảnh, chỉ cần bạn muốn, nhất định sẽ làm được.
“Khách quan, muốn ăn gì?”“... đưa một cái bánh gatô trước.” Diệp Lạc suy nghĩ một lát nói.“Được rồi, xin khách quan chờ một chút.”...Đợi khi bánh gatô lên, Thu Dĩnh một tay ôm, một tay giúp bé ăn, bé cũng ngoan ngoãn hé miệng, lúc bắt đầu rất dễ dàng, một lúc sau, vì một động tác cố định trong thời gian dài, tay cô bắt đầu tê lại, cô nhíu mày, nhìn lại bánh gato còn lại không nhiều lắm, phải nhẫn Lạc thấy Thu Dĩnh khác thường, nhìn thấy cánh tay cô run nhè nhẹ, liền hiểu, nói “Để tôi.” Sau đó nghiêng người ôm lấy baby trong tay Dĩnh ngây người, sau đó cười nhẹ, “Cám ơn.” Cánh tay có chút tê tê tiếp tục cho bé mở to mắt nghi hoặc nhìn hai người, bất quá lại bị mùi thơm của bánh gato kế bên hấp dẫn ánh ăn xong, Thu Dĩnh mới bắt đầu ăn, chờ sau khi cô ăn xong, phát hiện bé đã ngủ trong lòng Diệp Lạc, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra, cánh tay nhỏ nắm lấy đoạn tóc, mà Diệp Lạc trầm tư nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, nhưng trong mắt Thu Dĩnh trở thành anh đang ngẩn người“Ăn xong chưa?”“Uh.”“Đi thôi.”“Được.”Thu Dĩnh và Diệp Lạc vừa đứng lên một lát đã nhìn thấy những ánh mắt khác thường đang bắn về phía mình, Thu Dĩnh chú ý tới, những ánh mắt tò mò dần trở thành nhìn thẳng, rồi họ bắt đầu bàn tánTại sao? Nhìn bé đang ngủ trong lòng Diệp Lạc, chẳng lẽ vì có thêm mộtngười ...Thu Dĩnh suy nghĩ mãi, cho đến khi tới tiểu viện mới ngừng lại, sau đó nhìn thấy có ba chàng trai ngồi trong sân, trong đó, người áo xanh dương và người áo xanh lá đang bàn gì đó, mà người áo xanh da trời ngồi một bên uống trà, người đầu tiên chú ý đến Thu Dĩnh cũng là y.“Tốt lắm, Diệp Lạc đã về.”Phi Ngư cùng Tự Nhất Mi, cùng lúc quay ngư mở miệng nói trước “Iu, Diệp Lạc, chú đã về rồi!”Tự Nhất Mi chú ý tới cục cưng trong lòng Diệp Lạc, hơi do dự “Diệp Lạc, trong lòng chú là….” con cái nhà ai?“Con tôi.”2 chữ đơn giản nhưng lại làm ba người kinh ngạc không thôiBa người định thần lại, ánh mắt lại dời sang Thu Dĩnh, dùng ánh mắt để hỏi Vậy cô ấy là ai?Diệp Lạc cười mà không cười nhìn Thu Dĩnh đang xấu hổ, phun ra bốn chữ, “Mẹ của đứa nhỏ.”Thu Dĩnh “...” anh ta nhất định là cố ý! Nhất định!!“Oh…... Nhìn kỹ lại, đứa nhỏ này đúng là có vẻ giống 2 người.” Tự Nhất Mi nâng cằm lên, nghiêm túc nói“... Thật hả!” Phi Ngư cẩn cẩn thận thận Hàn trêu chọc nói “Diệp Lạc, chỉ không gặp một lát, không ngờ chú đã có vợ, ngay cả con cũng có luôn.”“Nhưng, trong game có thể sinh baby sao?” Tự Nhất Mi đưa ra câu hỏi.“Ách, là tôi và Diệp Lạc trồng ra.” Thu Dĩnh nói chen ánh mắt nghi hoặc của ba người, Thu Dĩnh kể hết những chuyện xảy ra liên quan tới đứa khi nghe xong, ba người nhìn đều nhìn baby đang ngủ trong lòng Diệp Lạc, im lặng.“Kia, kia…... Làm sao bây giờ?” Tự Nhất Mi chỉ vào một gốc cây khổng lồ, vẻ mặt rối rắmSau đó, bọn họ nhìn thấy cái cây khổng lồ này, đầu tiên là da đầu run cả lên, cây đó từ từ thu nhỏ lại, sau đó biến thành ... Một con sói nhỏ màu bạc [= =]“Ách, sao lại là sói bạc?” Tự Nhất Mi tiếp tục vấn đề rối rắm đó, sau khi y thấy được sự khinh bỉ trong mắt sói bạc mới nhận ra mình cư nhiên lại bị động vật kì dị này khi dễ!Phi Ngư đồng tình nhìn Tự Nhất Mi, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, maylà hồi nãy mình không hỏi Lạc nhìn qua sói bạc, không nói tiếng này, một hộp thư của Thu Dĩnh nhảy ra “Dĩnh Dĩnh, cậu ở đâu a!”“Ách...” Thu Dĩnh nhìn về phía Diệp Lạc, hỏi hỏi “Bạn tôi tìm, có thể cho mấy cô ấy đến đây không?”Sau khi được cho phép, cô nhắn tin trả lời, chưa đến 1 phút liền thấy một cô gái màu vàng nổi giận đùng đùng đi đến, phía sau mang theo một cô gái áo tím nhạt.“Dĩnh Dĩnh, cậu có biết tụi này đã chờ cậu bao lâu không!… BALBALBAL” Thanh Thuỷ Thần Lộ hai tay chống nạnh, oanh oanh tạc tạc nói“Ngừng...” đợi cho Thanh Thuỷ dừng lại một chút rồi mới nói “Mình cũng không còn cách nào a, ...” Tiếp theo, lại kể với cô những chuyện kiaSau khi Thanh Thuỷ nghe xong lập tức phăng ra một câu “Gian phu là ai?”Thu Dĩnh đen mặt lại, tay chỉ về phía trướcDiệp Lạc nhíu mày, hiển nhiên bất mãn với danh từ “gian phu” này“Cái gì? Hai người còn chưa kết hôn! Không gọi là gian phu thì gọi là gì?”Thanh Thuỷ bất mãn.“Ha ha, nếu không để Diệp Lạc và Hòa Mạt kết hôn đi, dù sao hai người, con cũng có rồi.” Thất Hàn đứng 1 bên xem kịch vui nóiLúc này, từ trong lòng Diệp Lạc phát ra một tiếng “Mama” hấp dẫn tầm mắt của mọi người, bé mở to đôi mắt mơ màng, rõ ràng buồn ngủ, hiển nhiên là bị đánh thức, “Mama ~ ôm.”Thu Dĩnh vươn tay tiếp nhận.“A, rất đáng yêu a! Tiểu bảo bảo, dì là dì Lộ của con nè.” Thanh Thuỷ vươn bàn tay ra, nựng khuôn mặt béBé nhìn thấy có nhiều người xa lạ, hơi sợ hãi lui vào lòng Thu Dĩnh, nhưng nhìn thấy trong mắt mọi người không có ác ý, bé mới nở nụ cười tươi, nhu mềm mở miệng, “Dì, Lộ.”“A — thật đáng yêu! Dĩnh Dĩnh, cho mình ôm một lát.” Cẩn thận tiếp nhận từ Thu Dĩnh, cô đi đến trước mặt Mộng U nói “Tiểu bảo bảo, đây là dì Du của con.”“Dì, Du.”“Ha ha, bé ngoan.” Mộng U sờ sờ đầu bé“Bé yêu, chú là chú Hằng của con.” Tự Nhất Mi tiến lên nói“Baby, còn chú, còn chú, chú là chú Vân của con, còn đây là chú Hàn.” Phi Ngư chỉa chỉa vào mình, sau đó chỉ vào Thất Hàn“Chú, Hằng, chú, Vân, chú, Hàn.”“Bé yêu, cho chú Hằng ôm một lát được không?” Tự Nhất Mi vỗ vỗ người lần lượt ôm bé, đợi đến khi bé trở về trên tay Thu Dĩnh, Thanh Thuỷ mới nói tiếp “Chúng ta trở lại chủ đề vừa rồi, khi nào thì U mới chịu kết hôn với Dĩnh Dĩnh nhà tôi?”Phi Ngư cùng Tự Nhất Mi không biết từ nơi nào lấy ra một cuốn lịch dày, vẻ mặt nghiêm túc thảo luận về ngày hoàng Thuỷ và Mộng U liếc nhau, vừa lòng gật gật Dĩnh quýnh lên, còn nghĩ mình chưa nói về những chuyện cục cưng cho Thanh Thuỷ biếtDiệp Lạc nhìn về phía Tự Nhất Mi, hỏi, “Ngày nào?”“Uh… Hai ngày sau.”“Vậy hai ngày sau.”“Được, tôi thông báo các lý chuẩn bị sẵn sàng.”“Uh.”Này, các người ít ra cũng nên hỏi đương sự xem có đồng ý hay không a!Trong lòng, Thu Dĩnh rơi lệ đầy mặt
“Trồng ở đâu?” Thu Dĩnh nhíu Lạc suy nghĩ một chút, nói “Đi đến chỗ tôi đi.”“... Được thôi.”Thu Dĩnh đi theo Diệp Lạc vào trong thành, ngang qua phố xá náo nhiệt, đi đến cửa một tiểu viện ở ngã tư cuối thành tây, sau khi nhìn thấy tiểu viện tử, Thu Dĩnh kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Lạc, không nghĩ đến y lại có tiền như vậyBên trong tiểu viện giống như tứ hợp viện thời xưaTứ hợp viện là một hình thức cư trú của người dân Bắc Kinh. Tại sao gọi là THV, là vì một cụm kiến trúc hình chứ nhật, tứ phía đông, nam, tây, bắc đều xây nhà, bốn hướng nhà đó vây lại, ở giữa là một sân trời, hay chung cho có bốn hướng nhà. xem thêm ở Dĩnh đi vào sân nhà, nhìn nhìn, sau đó chọn 1 chỗ ngồi xuống nói “Ở bên này đi.”“Được, quản gia, đi lấy cái xẻng tới đây.”“Vâng, thiếu gia.”Thu Dĩnh nhìn ông cụ vừa xuất hiện rồi lại biến mất, im lặng, lại còn có quản gia...Như hiểu được nghi hoặc trong lòng Thư Dĩnh, Diệp Lạc mở miệng nói “Khi mua nhà ở đều được tặng một NPC quản gia”Kế tiếp chính là lặng im, cho đến khi NPC quản gia kia đột nhiên xuất hiện, còn cầm theo cái kẻngDiệp Lạc tiếp nhận cái xẻng trong tay quản gia, tự nhiên ngồi cạnh Thu Dĩnh, đào xong một cái hổ bảo Thu Dĩnh bỏ hạt giống vào, sau đó lấy đất lấp lại, lấy ra cái bình thần tiên ngọc nhưỡng kia đổ vài giây, hạt giống nhỏ như đậu nảy mầm, tiếp theo giống như uống trúng thuốc kích thích vậy, không ngừng lớn lên, cho đến khi kết thành nụ hoa mới không phát trưởng nữa, Thu Dĩnh nãy giờ chăm chú xem đến há hốc mồmLúc này, từ trong nụ hoa truyền ra hai tiếng “A, a”, sau đó, nụ hoa rung một chút.“Sẽ không xuất hiện quái vật chứ.” Thu Dĩnh nói hoa chậm rãi nở ra, thứ bên trong hiển nhiên cũng lộ ra ngoài, chỉ thấy nằm giữa cánh hoa là một đứa bé, mặc quần áo màu xanh, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp và một đôi mắt to tô nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Thu Dĩnh thì khóe miệng lộ ra một nụ cười thật tươi, hai tay nhỏ bé hướng đến Thu Dĩnh làm nũng nói “Mama, ôm.”“Oanh” Thu Dĩnh giống như bị sét đánh, run run dùng tay chỉ chính mình hỏi “Nó đang kêu... Tôi hả?” Lại thấy Diệp Lạc gật cưng không để ý tới Thu Dĩnh, ánh mắt to ngập nước, cái miệng nhỏnhắn nghẹn lại, vẻ mặt ủy khuất, “Mama, xấu, xấu...” Vừa nói vừa dùng tayđánh vào nhuỵ hoa ở bên dưới, sau đó hai bàn tay nho nhỏ hướng tới chỗ Diệp Lạc đang hứng thú nhìn, “Baba, ôm.”Nghe bé cưng kêu một tiếng baba, Diệp Lạc đứng cưng nhìn Diệp Lạc cũng không để ý đến mình, rốt cuộc nhịn không được tủi thân, “Oa” một tiếng khóc òa Dĩnh sau khi định thần lại mới nhẹ nhàng bế baby đang “Oa oa” khóc, nhẹ giọng nói “Bé ngoan, không khóc nha.”Nghe thấy giọng dịu dàng của Thu Dĩnh, bé cưng mới dừng khóc, hai bàn taynhỏ bé gắt gao nắm lấy áo cô, như đang sợ cô bỏ mình lại, đôi mắt mở to khóc tới đỏ nói, “Mama, đói.” Vì mới khóc xong nên giọng có chút khàn đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng khi nghe thấy từ “Mama”, Thu Dĩnh vẫnkhông biết làm sao“Cha đứa nhỏ, baby nói bé đói bụng.” Lời vừa ra khỏi miệng cô liền cảmthấy như bị sét đánh, dù sao lời nói cũng không thể thu lai được, phải bình tĩnh = =Diệp Lạc thản nhiên nhìn cô một cái, thu lại ngón tay đang nghịch với bé, sau đó mặt không chút thay đổi nói “Đi thôi.”“Ah? Đi đâu?” Hỏi xong mới phản ứng lại, này không phải hỏi dư sao! Len lén liếc trộm người đi phía trước, may mà lúc nãy cô hỏi anh không nghe thấy …Thu Dĩnh kéo tay áo Diệp Lạc, hỏi nhỏ “Diệp Lạc, anh có thấy người tađang nhìn chằm chằm tụi mình không.”“Nói đúng hơn là nhìn cục cưng trong lòng cô.” Diệp Lạc sửa lại cho đúng.“Ách...” Thu Dĩnh nhìn baby đang nghịch tóc cô, im cưng thấy Thu Dĩnh nhìn chăm chú, ngẩng đầu nở nụ cười thật tươi với cô, đồng tiền ngay khóe miệng như ẩn như hiện....“A — rất đáng yêu nha!”“Đúng vậy! Đúng vậy!”“Ừ, rất muốn ôm ôm nha!”“Tôi cũng muốn nữa!”...“Chúng ta đi nhanh đi.” Thu Dĩnh nhìn mọi người xung quanh, lôi nhanh Diệp Lạc vào một tửu lầu cũng không thèm nhìn tên liền bước vào“Khách quan, muốn ăn gì?”Diệp Lạc nhìn cục cưng đang hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh, thản nhiên mở miệng, “Có phòng riêng không?”“Có, mời khách quan lên lầu.”
Edit Tuyết Băng NhiBeta ngocquynh520 + DolNữ chính Thu Dĩnh đang đánh quái trong game lại kích hoạt phải một nhiệm vụ bí ẩn cùng với nam chính, sau khi hai người hợp tác hoàn thành thì được một hạt mầm, sau đó có một baby chạy ra gọi họ là ba thế, Thu Dĩnh bắt đầu mang baby chơi game, thuận tiện cùng cha đứa nhỏ nói chuyện yêu này toàn bộ đều là võng du.
mang theo cục cưng chơi game